XtGem Forum catalog
Nắng

Nắng

Tác giả: Sưu Tầm

Nắng

để chở che cho tổ ấm, tổ ấm không bao giờ đỗ vỡ.


Người ta đưa hai chiếc giường bệnh ra khỏi phòng cấp cứu. Trắng toát. Ai cũng như chùn xuống, mềm nhũn. Có người nhắm mắt cầu nguyện. Có người tựa đầu vào vai nhau mà khóc. Nhưng người ta lo lắng hơn cho cháu gái của họ- Nắng. Nó bước tới, bình thản. Nó mở tấm khăn trắng, hôn lên trán của má. Thật lâu. Trán đẫm nước mắt.


À ơi, nó nhỏ bé trong lòng của má. Má dịu dàng chăm sóc nó từng ngày, vặt vãnh, chút một, gom góp là cả một bầu trời.


À ơi, má cười thiệt hiền chào mặt trời của má bừng tỉnh mỗi sớm mai. Má mừng hơn cả nó trước một thành quả gì. Má dạy nó những điều không bài bản, nhưng hình thành trong nó ngàn vạn ngôn từ và giai điệu yêu thương.


Nắng mở tấm khăn trắng, hôn lên trán của ba. Thật lâu. Trán đẫm giọt buồn.


À ơi, ba cõng cả bầu trời trên vai, đôi vai gồng gánh một tuổi thơ vất vả, cả một gia đình không bao giờ là mỏi mệt. Nắng lắc lư trên lưng ba, nắm hai tai ba, nó thấy mình to lớn. Ba nâng nó lên cao bằng tình yêu và sự hãnh diện, để nó nhìn xa hơn ba, rộng hơn, tận tường hơn thế giới này.


À ơi, nó và ba sặc sụa cười khi ba gãi vào lòng bàn chân của nó. Những niềm vui bình dị nhẹ nhàng. Nắng nói Nắng thích cái bảng lơn lớn, để Nắng được làm cô giáo. Ba đi làm về, có cái bảng sau xe. Ba chẳng có nề nà.


Người ta đưa ba má đi đâu rồi, Nắng trông theo đến khuất bóng. Có phải họ đã đẩy vào tim Nắng rồi không?!


Người ta khuyên Nắng cứ khóc đi, đừng gìm chặt nỗi đau, họ sợ nó sanh bệnh. Bởi cô bé bình tĩnh quá đỗi, kể cả khi gặp tên thanh niên đã tông vào mái ấm của mình. Trên tay nó vẫn còn giữ chặt tấm bằng khen...


Ừ thì định mệnh, nhưng sao mà nghiệt ngã. Thõa thú vui của mình mà nhẫn tâm gieo rắc tang thương vào một tâm hồn đang chập chững vào đời. Tai nạn giao thông của tay sai tốc độ với một cặp vợ chồng trên đường đón con về, dự định về một buổi tiệc nho nhỏ mừng cho thành quả của nó. Để rồi phải hội ngộ ở khung cảnh trắng toát thế này. Thật đáng căm hận, không sao có thể bù đắp. Người ta thét vào hắn, chửi rủa đay nghiến đủ trò nhằm giải tỏa những mất mát. Nhưng Nắng thì không. Nó nhớ cái gật đầu với má: biết tha thứ cho bạn nếu có làm hư món đồ mà nó yêu thương nhất, biết đặt ly nước xuống nếu đã thấy mỏi. Thế nên, nó thờ ơ trước tên thanh niên ấy, chỉ nhìn bằng ánh mặt mệt mỏi và vô hồn. Thế mà, sao thật đáng sợ.


Cơn mưa đã tạnh, nhưng lòng của Nắng thì chưa thôi nguôi ngoai. Vẫn cứ âm ỉ, rì rào những đợt mưa lòng dai dẳng. khiến mặt trời không có cơ hội tỏa nắng. Cô bé tuyệt nhiên không khóc ròng rã như ngừơi ta tưởng. Nó cũng không trốn tránh cơn đau cứ đôi lần lại quặn thắt. Vì Nắng tin lời má nói, ba má đang ngự trị nơi trái tim của Nắng cơ mà.


Rồi một ngày Nắng sẽ lớn. Có thể Nắng của sau này vẫn an nhiên, tinh khôi và hạnh phúc, những vết trầy xước của một tuổi thơ sâu hoắm, làm sẹo, không hoàn hảo song chẳng thể khiến con bé tự ti. Vì chỉ có đối với người khác là không hoàn hảo mà thôi. Sự thiếu hoàn chỉnh trong khuôn mẫu mà người khác đặt ra đã tôi luyện nó trở nên vững vàng hơn. Giá trị cuộc sống nó nhận được không trên sách vở mà được ươm mầm trên những trải nghiệm. Nó biết quý trọng những khoảnh khắc bên cạnh người thân yêu, vì có biết chắc không, ngày mai, họ còn hiện hữu trên đời. Nắng đã học được cách tha thứ và buông bỏ để giữ lại sự thăng bằng trong cuộc sống. Hận thù chỉ thêu dệt nên sự vô nghĩa của thời gian. Nắng vẫn luôn là nắng, biết sưởi ấm cho người khác và chính bản thân mình.


Vậy còn bạn, những người trưởng thành thì sao? Có đủ mạnh mẽ và nghị lực để đối diện với một vấn đề cũng hệ trọng như lằn ranh sinh tử, như Nắng vậy không? Hành động là lời hồi âm tốt nhất cho bản thân mình.


Phùng Dĩnh Huệ


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!