Một ngày...

Một ngày...

Tác giả: Sưu Tầm

Một ngày...

gì phải đến sẽ đến thôi mà. Tôi đã tập cho quen và đã quen lắm rồi...


Tôi cắn môi cầm ly rượu. Vị cay xé đốt đầu lưỡi tôi rát bỏng. Hai ly rượu. Tại sao tôi lại rót đến hai ly? Hình như sắp giao thừa rồi thì phải. Căn phòng sao lạnh lẽo đến thế này. Không hoa quả, không bánh mứt. Tôi đưa tay mở cửa sổ. Trên sân thượng nhà đối diện hương án đã được bày ra, gió đưa hương nhang, hương trầm phảng phất. Một người phụ nữ áo dài tề chỉnh, tóc kẹp gọn gàng, chắp tay ngước nhìn trời rồi cúi đầu khấn vái. Mắt tôi cay sè. Tôi uống một hơi hết ly rượu như nuốt lửa vào người. Đặt chiếc ly không lên bàn tôi chạy vào phòng thả mình xuống nệm và bật khóc...


Một ngày...


Tôi mở mắt. Đầu nhức như búa bổ, miệng khô và đắng chát. Ánh sáng choáng ngợp cả gian phòng. Vậy là hồi tối tôi đã để cửa sổ mở suốt đêm mà không biết. Tôi say mà. Phải rồi, hôm nay là ngày đầu năm. Tôi đã đón năm mới bằng một đêm say vùi. Tôi dám say và cơn say đã đẩy tôi vào một thế giới khác. Tôi nhìn thấy anh, tôi nhìn thấy tôi, tôi nhìn thấy chúng tôi cười và khóc trong giấc mơ quay đều, quay đều...


Tôi nhìn vào gương. Hình như chiếc gương cũng đang phản chiếu một giấc mơ khác, một giấc mơ trong trẻo không ngờ. Trên chiếc giường tôi đang ngồi chăn đệm phẳng phiu, hai chiếc gối đặt cạnh nhau song song hạnh phúc đến lạ lùng. Dưới sàn nhà đôi dép đặt ngay ngắn như mời mọc tôi đặt chân vào. Tôi ngơ ngác nhìn bóng mình trong gương. Mái tóc rối bù và chiếc áo ngủ trễ xuống bờ vai. Hóa ra khi say thì mọi vật quanh mình đều nghiêm chỉnh chỉ có mình là nhếch nhác.


Tôi rời chiếc gương nhìn quanh phòng lần nữa. Thế giới này là thực. Căn phòng của tôi là thực. Mọi vật như có linh hồn. Có lẽ vì cám cảnh cô đơn mà tất cả đang nhìn tôi như vỗ về như mơn trớn. Tôi ứa nước mắt đặt chân vào đôi dép và đẩy nhẹ cánh cửa. Ánh sáng ùa vào làm tôi choáng ngợp. Tôi tựa lưng vào tường ngơ ngác. Trên chiếc bàn con bên cửa sổ là hai chiếc ly không. Hai chiếc ly thủy tinh trong veo lấp lánh. Tôi hoa mắt đầu óc tôi quay cuồng. Tôi say hay tỉnh? Hồi tối tôi đã uống một ly hai cả hai ly? Không, không phải thế. Như người mộng du tôi bước lên lầu...


Và khi tôi đẩy cánh cửa khép hờ thì rồi không dám tin rằng thứ ánh sáng đang tràn ngập căn phòng này là có thực. Anh ngồi đó, quay lưng về phía tôi, trang bản vẽ mở rộng trên bàn làm việc. Bờ vai nhô cao trong chiếc áo thun đã ngả vàng, chiếc áo ngày thường anh vẫn mặc. Tất cả những cánh cửa sổ của căn nhà này đã mở rộng tự bao giờ. Tôi biết, ngoài kia đang là mồng một Tết nhưng ở đây, trong căn nhà của tôi, tôi đang có một ngày thường.


Ngô Thị Ý Nhi


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!