Teya Salat
Dưới ngọn đèn

Dưới ngọn đèn

Tác giả: Sưu Tầm

Dưới ngọn đèn

khuôn viên, người ta mới xây một cái bồn nước rất đẹp, nước bắn lên thành những tia dài hòa lẫn theo những ánh đèn xanh đỏ. Vài cụ già đang tập những bài thể dục nhẹ. Vài cô cậu sinh viên đang trao đổi một số thông tin bài vở thi thoảng cười phá lên. Nàng đắm đuối nhìn những khung cảnh đó. Tôi nắm chặt lấy tay nàng. Nàng quay lại tôi mỉm cười nhẹ.


"Thời tiết về đêm thật dễ chịu anh nhỉ?" Nàng nói.


Tôi gật đầu.


"Công nhận chẳng bù cho ban ngày, bụi bặm và nóng nực".


Rồi nàng đưa mắt nhìn ra phía xung quanh không gian chúng tôi đang ngồi. Dường như nàng đang tìm kiếm một cái gì đó trong không gian vàng vọt kia. Mấy đứa trẻ đang chơi trượt patin, với những bước nhảy đầy điệu nghệ.


Bỗng nhiên nàng nói:


"Ngày còn nhỏ em cũng thường được mẹ dẫn tới đây chơi, sở dĩ mẹ dạy ở đây. Cứ buổi tối mẹ lại dẫn em ra đây chơi, hoặc vào những ngày chủ nhật. Em nhớ rằng, hồi đó khoảng sân này rộng lắm, không có bồn nước. Những ngọn đèn cũng không được sáng như bây giờ. Em cũng chẳng thể nào nhớ nổi được ánh sáng của những ngọn đèn đó ra sao nữa".


Nàng mỉm cười. Rồi nàng xiết chặt lấy bàn tay tôi. Cứ mỗi lần hồi tưởng về chuyện gì đó thì nàng thường xiết chặt bất cứ thứ gì trong tay mình. Đôi khi nàng khá xúc động về những chuyện đã qua đó.


"Em đã gắn bó với khuôn viên, những hàng cây, lối đi này trong một thời gian khá dài, đủ để nó tạc sâu vào trong lòng em thành một thứ gì đó hiện hữu. Em nghĩ mình không thể nào quên được, nhưng đôi khi những ký ức ấy, trong em trở nên rối bời hơn bao giờ. Cũng đôi khi em cần phải sắp xếp chúng lại. Anh có bao giờ nghĩ tới chuyện đó không?"


Tôi suy nghĩ một hồi và lắc đầu. Nàng hơi cau mày nhưng tôi biết nàng không tỏ ra thất vọng. Tôi chẳng bao giờ nghĩ nhiều về quá khứ của mình, hay những thứ hiện tại đã đủ khiến cho tôi cảm thấy chóng mặt hơn bao giờ.


"Em thường xuyên phải sắp xếp những ký ức đó để nó ngay lối và thẳng hàng như những lối đi dưới hàng cây xanh rợp kia, nhưng không phải lúc nào những lối đi cũng thẳng hàng. Mọi thứ sẽ thay đổi theo thời gian đúng không anh?"


Tôi gật đầu. Tôi thấy những tia buồn mỏng manh trong đôi mắt của nàng. Chúng mỏng manh nhưng không hề tan biến ngay đi trong chốc lát, chúng dường như vẫn quẩn quanh, lởn vởn trong không gian tối thẫm kia.


"Tuần trước mẹ gọi điện cho em và bảo mẹ đã nuôi thêm một con mèo nữa. Một con mèo với bộ lông màu xám tro. Vì con mèo lần trước bỏ đi. Mẹ nói, mẹ đã đi tìm nhưng không thấy. Thế là mẹ quyết định nuôi một con mèo khác".


"Mẹ còn nói chuyện gì nữa không?" Tôi hỏi nàng.


Nàng khẽ lắc đầu.


"Mẹ chỉ nói vậy thôi, rồi mẹ cúp máy ngay. Mẹ cũng chẳng hỏi em là em có về thăm mẹ không nữa. Nhiều khi mẹ lạ lắm, em nghĩ mẹ hay quên, quên những thứ cần thiết chẳng hạn. Mà cũng không chỉ mẹ, chúng ta đôi khi cũng hay quên những thứ cần thiết trong cuộc đời này".


Tôi chăm chú lắng nghe nàng nói. Nàng không cầm tay tôi nữa, nàng thu chúng vào trong túi áo khoác của mình.


"Chắc mẹ cũng chẳng nhớ được những điều đã từng xảy ra ở nơi này đâu. Thậm chí em nghĩ giờ mẹ có về thăm nơi này chắc cũng khá lâu để mẹ có thể hình dung ra sự thay đổi của nó. Mà vốn dĩ mọi thứ ở nơi đây đã thay đổi hoàn toàn so với ngày trước rồi, nên việc không hình dung nổi nó cũng là điều quá đỗi bình thường, nhất là đối với những người đã lâu không trở lại thành phố này như mẹ".


Năm nàng 15 tuổi. Bố nàng mất. Mẹ nàng quyết định chuyển về nhà ở một thị trấn nhỏ cách thành phố chừng 300km về phía Nam. Nàng không đi cùng mẹ, mẹ gửi nàng lại thành phố ở nhờ nhà một người dì tốt bụng trông nom. Kể từ đó nàng cũng không gặp mẹ thường xuyên, có khi chỉ vào những ngày nghỉ lễ Tết mà thôi. Trong đám cưới chúng tôi, mẹ nàng cũng tới nhưng bà chỉ ở lại chừng hai, ba hôm rồi về. Khi tôi có ý định đón mẹ nàng tới ở chung với chúng tôi thì nàng nói, không cần đâu vì mẹ nàng chẳng bao giờ đồng ý khi đã trở về thị trấn. Nàng nói, nơi đó mê hoặc bà hơn bất cứ thứ gì trong thành phố này.


Nàng tiếp tục câu chuyện của mình. Những đứa trẻ không còn chơi patin trên quảng trường nữa. Chúng đang ngồi trò chuyện cùng ba mẹ. Bên ngoài kia con đường xe cộ vẫn tấp nập qua lại. Thành phố không bao giờ ngủ, người này ngủ thì người kia lại thức trông, và ngược lại.


"Lúc mẹ em rời đi, em chuyển tới nhà dì. Em cũng chẳng bao giờ tới chỗ này nữa. Lúc em nhìn thấy những ngọn đèn kiểu này. Nàng nói và chỉ lên những cột đèn mang kiểu cách phương Tây phía trên đầu chúng tôi. Lúc em nhìn thấy chúng em thích thú và lạ lẫm như thế nào, dù trước đó em đã nhìn thấy chúng trong một công viên khác, nhưng không có gì khiến em thu hút hơn khi nhìn thấy chúng ở đây. Nói một cách khác thì chúng thực


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!