
Bức tranh lời nguyền
Bức tranh lời nguyền
Tướng đi của hắn, việc làm của hắn làm má ghét. Ngay cả giọng nói kham kháp khó nghe cũng đủ để má hắn bực dọc một cách vô lý. Mà hễ bực thì bà ấy sẵn sàng chửi bới, rủa xả, đánh đập. Hầu như ngày nào hắn cũng bị má chửi, toàn những câu tục tĩu, khó nghe. Không biết từ đâu mà người đàn bà ấy có cả một kho một lố từ ngữ sặc mùi chợ búa, hôi tanh. Cứ mỗi lần hắn bị người ta chọc, bị đánh, vác cái mặt mếu máo về nhà thì má lại càng ghét hắn hơn. Và sau đó đến lượt bà đánh hắn. Cứ sau mỗi tiếng chửi thề người mẹ ấy lại lấy cây roi quất vào mông, vào chân, vào lưng và cả vào mặt con mình, sưng phù.
"Má hắn nghĩ rằng tại sao mình lại sinh ra một thằng con bịnh hoạn để cho người ta mặc sức mà chọc, mặc sức mà đánh, mặc sức mà đem ra làm trò đùa. Bà ấy đánh là vì tủi nhục hay vì bà đau?". Cứ mỗi khi ông Sáu ngừng kể là trong đầu cô lại hiện ra hàng tá câu hỏi. Không có lời đáp.
Tội nghiệp bà ngoại hắn. Cứ mỗi lần thấy cháu bị đánh, bà lại la lên, cố muốn một người nào đó tình cờ đi ngang qua nghe thấy sẽ rũ lòng thương và bước vào giúp lấy đứa cháu tội nghiệp của bà. Bà khóc, bà la đến khàn cả giọng. Cả bầu trời vẫn đặc quánh, lặng thinh. Không ai đến giúp bà, dù họ có nghe tiếng la của bà. Bởi vì đơn giản, không ai ưa cháu bà. Càng không ai muốn xen vào chuyện của người mẹ hung tàn, không ai muốn dính dáng tới gia đình gái điếm, hạng mạc - như mọi người vẫn nghĩ.
Dường như cuộc đời của hắn chỉ vòng quanh cái thị trấn nầy. Mà cũng phải thôi, hết lên dốc ghé nhà ông Sáu lại xuống chợ, loanh quanh mấy quán ăn uống, tiệm tạp hóa nhưng chẳng mua gì, chỉ đi ngang rồi dòm dòm ngó ngó. Hắn bị chọc nhiều, bị đánh nhiều, và cũng khóc nhiều. Không biết cơ man nào mà chừng. Chuyện hồi sáng cô thấy hắn bị đánh chỉ là một trong những lần như vậy.
Cô nghe sống mũi cay cay.
Chiều xuống, con dốc bên đồi vắng dần. Cô quày quả lấy chiếc xe vẫn còn mỏi nhừ của mình để chở hắn về nhà. Ông Sáu đã chỉ nhà hắn, cô sẽ dễ dàng tìm thấy và đưa hắn về tận nơi. Chiếc xe bon bon lăn xuống con dốc dài, người lái xe dường như chẳng để ý gì đến xung quanh. Mà cũng không cần phải lo gì với con đường vắng vẻ thế nầy, giờ đây chắc chỉ có duy nhứt chiếc xe của cô trên đường. Trong đầu cô lúc nầy hình như chẳng còn gì cả, trống rỗng. Mà cũng chẳng phải. Hình như nó đã chật kín cả rồi, toàn là những mảnh cắt dán vụn vặt của một bức tranh nhiều màu sắc. Một bức tranh mang lời nguyền!
Bất chợt, hắn la toáng lên: "Má!" làm cô phải ngừng xe lại. Chưa kịp định thần cô đã thấy hắn nhảy tót xuống xe, chạy như bị ma đuổi, những tiếng "má... má..." vẫn không ngớt vang lên. Nhìn về hướng hắn đang chạy đến, cô thấy một người đàn bà ăn mặc sang trọng đang bước lên chiếc xe bốn chỗ cùng với một gã đàn ông trung niên. Nghe tiếng gọi của hắn, bà quay lại nhìn với đôi mắt sắc lạnh, hình như không có một tý xúc cảm nào trong ấy. Bà bước lên xe. Những tiếng kêu của hắn vẫn vang lên đều, hòa với tiếng đôi chân đang chạy và tiếng khóc hu hu như bị ai đánh. Nhưng hắn vẫn chưa kịp đến được chiếc xe thì nó đã lao đi rất nhanh, trượt đến cuối con dốc, luồng sâu vào thị trấn rồi mất hút.
Hắn không còn chạy nổi nữa, quỵ xuống, hai chân vẫn cố bò đi, kéo lê cái thân hình xộc xệch của mình về phía thị trấn. Nước mắt nước mũi lem luốc cả khuôn mặt. Tiếng kêu má, tiếng lê dép, tiếng khóc... bị kéo dãn ra, hòa lẫn vào bao thứ âm thanh ngổn ngang khác xung quanh, nó tan dần, tan dần rồi như biến mất. Phía trên dốc, cô đứng chết trân. Đôi mắt cô không còn cử động nữa, hai bờ môi bị gió phả vào, khô khốc. Hai bên mũi cô, những giọt mằn mặn chảy xuống.
Đằng sau lưng, hai hàng hoa vẫn trải một màu vàng xa tít. Nhưng cô cũng không rõ đó là loài hoa gì. Hai hàng hoa trên đồi đẹp như một bức tranh. Em ấy đẹp như một bức tranh. Những bức tranh mang lời nguyền.
Tự dưng cô nghe văng vẳng đâu đây cái mùi hôi chua khét lẹt và tiếng kêu "Má... má...".
Vĩnh Thông
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!