The Soda Pop
Bức tranh lời nguyền

Bức tranh lời nguyền

Tác giả: Sưu Tầm

Bức tranh lời nguyền

xe phóng thật nhanh.


**** 


Sau một ngày tắm biển và một ngày hóng mát trên đồi, sự mệt mỏi khiến cô quyết định hôm nay không đi xa nữa, chỉ dạo phố. Thị trấn nằm gần bờ biển nhỏ xíu, buôn bán ít ỏi không có gì đặc sắc. Nhưng điều mà cô cảm thấy thú vị là chỗ khác. Xung quanh thị trấn, những ngôi nhà mọc san sát với nhau như muốn tranh giành từng khoảng đất một. Chính vì thế mà đã chia thị trấn ra thành nhiều ngõ ngách, mỗi con đường, mỗi cái hẻm đều có sự đặc biệt khác nhau, nhưng ngõ nào cũng hẹp và ồn ào. Cô lại thích đi hết những ngõ ngách đó. Vậy là cô cứ đi vòng vèo chỗ nầy sang chỗ kia, có khi lại quay về điểm ban đầu. Thú vị. Cô thích thế. những ngôi nhà có niên đại lâu đời ở thị trấn nầy cũng rất nhiều. Chú ý kỹ thì thấy trước mỗi ngôi nhà đều có đắp nổi những con số ghi lại năm xây cất. Những con số 1963, 1967, 1974, 1979... thường xuyên lặp đi lặp lại trong chuyến đi của cô.


Bức tranh lời nguyền


Bên cạnh thị trấn là ngã ba, một ra quốc lộ, một xuống bãi biển và một lên đồi. Như vậy có nghĩa là cũng không xa ngôi nhà của người đàn ông ngày hôm qua. Cô nghĩ mà thấy lạ, sao gần thị trấn lại có cái xóm nghèo nàn đến vậy? "Nhưng sao tự dưng mình lại nghĩ đến những con người đó?". Cô cố xua tan những hình ảnh về mái nhà tranh, người đàn ông vô cảm và thằng con trai không bình thường ấy ra khỏi suy nghĩ của mình. Nhưng dường như cô không quên được. Cô nghe cái mùi hôi chua, khét lẹt của thằng con trai ấy bám víu đâu đây quanh mình.


"Má, má của tao... Má của tao...".


Những tiếng la không biết phát ra từ một xó nào làm cô giựt mình. Một cái giọng như quen quen.


"A! Hông, tao hông chịu... Má của tao! Đừng...".


Cái giọng nói kháp kháp, như bị tắc nghẹn. Hắn! Đúng là hắn rồi, cái thằng con trai ở ngôi nhà ngày hôm qua. Như một phản xạ tự nhiên, cô chạy đến nơi phát ra tiếng la ấy. Những ý nghĩ đang dằn vặt nhau, một bên muốn đến xem có chuyện gì, một đằng lại bảo nên tránh xa những người mạc hạng ấy. Chúng giành giựt từng diện tích nhỏ trong đầu cô. Vẫn suy nghĩ. Vẫn nghe sự tranh giành của trí não. Nhưng đôi chân cô vẫn chạy.


"Đúng là hắn!" - cô thốt lên. Cô quét một tia nhìn sắc lẻm thật nhanh về phía đó. Hoang mang và bối rối. Thằng con trai ấy hiện ra trước mặt cô, xung quanh là một đám thanh niên. Chúng đang chọc ghẹo hắn, xé quần áo hắn, nói những lời khinh miệt "thằng đần", "thằng con của đĩ", "cái thứ nghèo hèn kiết xác". Hắn vẫn khóc và cất lên những tiếng la như lúc nãy, nhưng bây giờ không còn nghe rõ ràng, chỉ ú ớ rất nhỏ "á... ừng... au...". Cô nghe hai tai lùng bùng như sắp vỡ. Hắn nằm sóng xoài, nước vãi, nước mũi trào ra cùng với nước mắt. Một bàn tay của hắn bị chân một thằng nhà giàu giẫm lên rồi xoay xoay đế giày và đè thật mạnh vào mu bàn của tay hắn. Hắn đau điếng, la ré lên, bàn tay như ứa máu. Tay còn lại đang đập đập xuống mặt đường như muốn kêu cứu thì nhanh chóng bị cục gạch từ trên tay một thằng khác gieo xuống. Hắn lại la thất thanh. Cái áo khoác màu xám tro của hắn bị lột ra, chuyền từ bàn chân thằng nầy sang bàn chân thằng khác. Cứ mỗi khi cái áo dừng lại trước bàn chân nào thì bị bàn cái chân ấy chà chà xuống mặt đường rồi hất nhanh sang chân thằng kế bên. Hắn cứ ngó trân vào cái áo, la "má của tao, má của tao...". Dường như chỉ có hắn đang nói chuyện với cái áo và chỉ có cái áo hiểu hắn. Nhưng giữa những lời nói của hắn và cái áo lại nổi lên những tràng cười nặc mùi ngai ngái bẩn thỉu. Tiếng la của hắn trở nên lạc lõng. 


Cô cảm thấy bất lực, ít ra là trong lúc nầy. Tại sao cô không thể đến giúp hắn? Tại sao cô không thể la lên rằng tụi bây buông hắn ra? Tại sao? Và nhiều cái tại sao khác... Cô đứng chết trân, nếu không có giọt nước mắt rơi đánh độp xuống mặt đường, có thể cô đã nghĩ mình chỉ là một cái bóng. Cô nghe rõ giọt nước ấy đã lăn thế nào, rơi thế nào. Cô mường tượng lòng mình đang trống hoác trống huơ.


Chỉ đến khi lũ con trai bỏ đi, cô mới nhấc từng bước nặng trĩu đến bên hắn. Hắn bật dậy, làm cô hơi sợ. Bằng hai bàn tay đã đỏ hoe rướm máu và hai đầu gối trầy trụa, thân thể nặng nề ấy uể oải ấy bò về phía cái áo khoác màu xám tro đang nằm trơ bên mé đường. Hắn kéo chiếc áo về phía mình rồi ôm nó vào lòng, rên hư hử. Tự dưng cô hình dung ra có cái gì mạnh lắm, rõ ràng lắm, nó sắp sửa lồng lộn lên, thốc những suy nghĩ của cô lên. Cô đến bên hắn thật nhanh, nắm bàn tay hắn lôi ngồi dậy rồi kéo xồng xộc trên con hẻm chật đi về hướng nhà trọ. Cô không hiểu tại sao mình lại quan tâm hắn, nắm tay hắn kéo đi ngoài đường mà lại không sợ người ta dòm


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!