
Tôi không thể tin, không thể...
Tôi không thể tin, không thể...
- An có thai rồi, cái thai được 2 tháng rồi. Anh phải chịu trách nhiệm và hơn thế nữa anh yêu An. Anh muốn lấy An, em hiểu không Minh?
- Nó không xứng đáng với tình cảm của anh. Anh có chắc cái thai là của mình hay không? Em không thể tưởng tượng nổi... Đồ con gái dễ dãi như nó! Anh có chắc chắn mình không phải đổ vỏ hay không? Em thấy anh trao yêu thương cho nhầm người rồi!
Anh cao giọng hơn khi tôi lớn tiếng xúc phạm nó:
- Em không được nói thế! Anh đã nói cái thai là của anh. Anh mong em sớm chấp nhận. Em hãy cố gắng hòa thuận với An. Vì anh đã quyết, sẽ lấy cô ấy làm vợ... Em nên nghe anh giải thích, chuyện ngày trước không phải vì...
- Em không muốn nghe! Không muốn nghe gì cả! tùy anh thôi. Anh cứ lấy nó! Nhưng nếu 2 người tổ chức đám cưới cũng là ngày mà em rời bỏ căn nhà này!
Tôi chạy về phía phòng mình. Có thai à? Lấy cái thai để uy hiếp tình cảm đã xưa rồi. Tôi không tin một đứa như nó có thể mang lại hạnh phúc cho anh tôi, nó từng dối trá bạn thân của nó suốt từng đấy năm... Tại sao nó lại muốn bước vào căn nhà này! Tôi sẽ không để cho mọi thứ dễ dàng với nó như thế!
***
Tôi bước xuống nhà. Lại là mùi thức ăn thơm nức từ trong bếp. Suốt những năm chơi với nhau, tôi đều biết An nấu ăn rất ngon, lại là đứa dịu dàng tâm lý... Nhưng dù nó có hàng nghìn cái tốt vẫn chỉ là một cái vỏ bọc hoàn hảo cho con người dối trá khốn nạn của nó.
Một năm qua chug nhà với nó, tôi vẫn không hề thay đổi thái độ với nó. Tôi chưa bao giờ từng cho rằng mình đối xử tàn nhận với nó, nó đáng bị như thế. Nó được anh tôi lấy về, đã đăng kí kết hôn nhưng chưa từng tổ chức đám cưới. tôi mừng vì điều đó... Tôi biết Long không phải loại nhu nhược chỉ vì tôi mà không cho nó danh phận. mà là nó không đồng ý tổ chức lễ cưới... Đừng nghĩ rằng chỉ vì thế mà tôi thương hại nó. Đừng nghĩ rằng có thể làm tôi cảm thấy nó đáng thương hay biết điều.
Tôi ra ngoài đi giày chuẩn bị đi học. An gọi lại từ phía sau:
- Xong cơm rồi, vào ăn sáng đã Minh?
Tôi cười khểnh:
- Ai chả biết hôm nay anh chị tổ chức 1 năm ngày cưới? Không phải miễn cưỡng gọi tôi lại, mất vui ra đấy.
Tôi quay lưng bước đi. Nó chướng mắt tôi lắm, làm thế để làm gì? 1 năm chung sống, nó cứ cố gắng bắt chuyện, muốn tôi ngồi chung mâm cơm, chung bát đũa với nó ... nó càng cố gắng sát lại gần tôi, tôi càng cảm thấy ngứa mắt và khó chịu với cái sự giả tạo giỏi giang của nó, ngụy biện khéo léo bằng nước mắt khiến cho anh em tôi không biết bao lần cãi nhau chỉ vì nó. Nó nghĩ rằng như thế có thể trả thù tôi hay sao? Việc nó ễnh bụng lên với đứa bé khiến anh phải cưới vội cưới vàng đã bị người đời chê cười, còn ở không nhà tôi mà không có đám cưới, chắc khiến nó căm thù tôi lắm. Để nó hiểu được cái cảm giác nhục nhã đau đớn khi bị cướp đi điều tốt đẹp nhất mà mình đáng có được. xem nó có cảm thấy hạnh phúc hay không?
***
Hôm này vẫn là một ngày hè ấm áp. Trời nắng hạ nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng khiến tôi bất chợt tình giấc. Gần đây tôi mới cảm nắng một anh chàng khóa trên khá đẹp trai, lại còn tốt tính đúng với hình tượng trong truyện tiểu thuyết tôi hay đọc. Nên dù là sáng chủ nhật, tôi cũng phải dạy sớm và quyết tâm làm bánh mang đi tặng.
Tôi loay hoay trong bếp, làm được 1 nửa thì có điện thoại, rủ đi ăn sáng. Tôi bỏ đấy để cho mình vài giây phút nghỉ ngơi, chiều tặng cũng đâu muộn...
Vừa đi ăn sáng về, đặt trên bàn đã là chiếc banh nguyên vẹn được làm xong và trang trí cẩn thận. Tôi nhìn trân trân 1 lúc, trong lòng không hiểu dâng lên cái cảm giác gì, khiến tôi muốn nổ tung. Tôi chạy lên phòng anh tôi, gõ cửa thì đúng là chỉ có An ở nhà. Nó vẫn cái đôi mắt ngây thơ nhìn tôi, khiến tôi điên lên:
- Ai khiến cô đụng vào đồ làm bánh của tôi?!
- Thấy Minh để đấy lại có việc bận, mình làm giúp... nếu không được thì cho An xin lỗi.
Tôi bực dọc với cái thái độ hiền lành nhu mì đến đáng sợ, liền lớn tiếng nói:
- Những thứ tôi đang làm, là của tôi, mong cô đừng có đụng vào! Tôi không cảm thấy cô tốt lành gì đâu, và từ nay về sau, xin đừng nhìn tôi bằng cái ánh mắt đáng thương giống như cô vô tội nữa. cô có thấy mệt mỏi khi cứ tiếp tục giả vờ như thế hay không?
Tôi đang nói bằng ánh mắt giận giữ thì đứa bé bên trong phòng khóc thé lên, hình như nó đang yên giấc thì bị tôi làm phiền. An vội chạy vào dỗ dành đứa bé còn tôi vung tay đóng cửa lại và đi xuống nhà.
Nhìn chằm
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!