
Thời để nhớ
Thời để nhớ
Huyền và Sơn sau khi nghe bạn gái đến mua bánh kể về Khải thay nhau bình luận, chỉ có nó là không nói lời nào. Thì ra lâu nay bọn nó nghe ở trường có con trai thầy hiệu trưởng nổi danh đẹp trai, phong độ lại học giỏi. Nó suy nghĩ anh ta chẳng có gì đặc biệt, thế mà ai cũng xì xào to nhỏ. Thành quả thu được sau hai ngày bán bánh là hai triệu bảy, ba đứa chia nhau. Cầm chín trăm nghìn nó đặt lên môi thơm chùn chụt, không ngờ kiếm tiền lại dễ như vậy...
Năm thứ hai lớp phải học môn kỹ thuật Phát thanh - Truyền hình. Hôm đó thực hành thầy bảo lớp lên học cùng với các anh năm cuối vì số lượng sinh viên đông nhà trường không sắp sếp được phòng riêng cho từng lớp. Từ xa Khải đã thấy nó nhưng anh cố tình lánh để nó không thấy anh. Anh nghĩ nó vẫn còn hận anh vụ va chạm xe. Đến lượt nó lên thử máy, vừa lên bên trên phòng máy cả hai lớp cười ồ lên. Nó ngoáy mặt lại không hiểu chuyện gì đằng sau, nhìn từ trên xuống, quần áo chỉnh tề không có vấn đề. Nó còn nở nụ cười tươi với cả lớp và bước tiếp, hành động của nó càng làm mọi người cười to hơn. Thầy dạy môn kỹ thuật yêu cầu lớp im lặng rồi tiến lại gần nó, thầy tủm tỉm cười giật phắt tờ giấy bị ai đó ghi "Tôi là cô gái xấu xí, chua ngoa, đanh đá xin các bậc tiền bối thương tình giúp đỡ...". Thầy đưa lại tờ giấy cho nó, nó đỏ bừng mặt, cuối xuống nghĩ thầm kẻ nào đã lấy nó ra làm trò đùa.
Phần thực hành của nó hoàn thành xuất sắc, quay lại chỗ cũ nó nhìn thấy Khải đang nhìn nó cười tủm. Ánh mắt của nó nhìn Khải như chứa đầy hận thù, như con thú đang căm phẫn vì sập bẫy của bác thợ săn. Kết thúc buổi học nó chạy theo chắn đường Khải.
- Trò đó là do anh làm phải không?
- Cô có bằng chứng không mà vu oan cho người khác, không biết tội vu oan nhận bao nhiêu năm tù à.
- Anh được lắm, anh đừng tưởng mình là con hiệu trưởng thích bắt nạt ai là có thể bắt nạt.
- Cô ăn nói cho cẩn thận, đừng đem bố tôi vào những chuyện này.
- Thế là anh chịu thừa nhận rồi nhé. Bây giờ tôi yêu cầu anh phải xin lỗi tôi.
- Tôi nhận bao giờ, đúng là đầu có vấn đề.
Nói xong Khải quay mặt đi cười tủm tỉm, bỏ lại nó hậm hực ở sau lưng. Sau lần những lần va chạm đó Khải thường xuyên thấy nó trong những bộ dạng khác nhau. Hôm thì vội vã, hôm thì mặt nhăn như tờ giấy nhàu, hôm thì vừa đi vừa cười một mình. Khải bước sang năm cuối nên thường xuyên vào thư viện nhà trường tham khảo tài liệu, hôm nay đến muộn nên nhìn mãi mới tìm được một chỗ trống. Đi ngang qua nó đang cắm cúi đọc, đọc xong lại viết một mạch không ngẩng đầu lên. Khải nghĩ ra trò trêu nó, anh rón rén lại đằng sau lấy cái dây áo của nó buộc vào chân ghế ngồi của thư viện, nó vẫn miệt mài vào tập tài liệu nên không biết gì. Nhìn vào đồng hồ gần 10h sáng, sắp đến giờ cái Huyền tan học. Nó phải về không mấy hôm chăm chú quên nhiệm vụ buổi sáng phải nấu cơm, rút kinh nghiệm mấy hôm bị cái Huyền la nên gấp hết sách vở, đứng lên ra về.
Đứng dậy ra về, cái ghế thư viện bị dây buộc làm ngã xuống nền gạch hoa, tiếng động làm cả thư viện đang yên tĩnh phải ngước lên nhìn nó. Ngoái lại thấy dây áo bị buộc vào chân ghế, nhìn xung quanh thấy mọi người ai cũng nhìn nó cười, nó ngại ngùng xin lỗi mọi người, cúi xuống mở dây áo, để ghế lại chỗ cũ quay lại quầy văn thư trả sách ra về. Sau khi nó đi ra cửa, Khải ngồi góc trong cùng mới ló đầu nhìn theo rồi cười một mình. Lần này xem nó đổ tội cho ai. Chẳng hiểu sao từ ngày gặp nó, có cái gì đó ở nó khác những cô gái khác anh thường gặp. Nó không điệu đà, không trang điểm, không giày cao gót, không váy ngắn váy dài. Lúc nào Khải cũng thấy mái tóc cột cao, chân đi giày thể thao, quần bò, áo phông...Đôi lúc anh không muốn trêu ghẹo nó, nhưng cứ nghĩ đến cái mặt ngây ngô của nó lại làm anh thích chí. Những cô gái khác khi tiếp xúc với anh thường hay nhỏ nhẹ, lấy lòng. Chỉ có nó lúc nào cũng mang khuôn mặt sát thủ đối mặt với anh...
Lần thi học phần môn phóng sự, thầy giao cho mỗi bạn phải tìm được hình ảnh, đề tài, tự xử lý hình ảnh, thuyết minh bằng lời nói. Lần này thi học phần rơi vào phóng sự truyền hình, bài thi phải được lấy từ thực tế, có tính sáng tạo, đề tài phải gắn liền với cuộc sống đời thường, mang lại thông điệp ý nghĩa cao. Thầy bảo hôm đó các anh khoa kỹ thuật khóa cuối sẽ tự đứng ra sắp sếp sân khấu, chuẩn bị phòng thu, máy chiếu, xử lý kỹ thuật. Phần kỹ thuật hôm đó cũng là bài thi của các anh trong môn kỹ thuật truyền thanh. Thời gian chuẩn bị bài là một tháng, vậy mà nửa tháng rồi nó
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!