
Khóc cho người yêu thương
Khóc cho người yêu thương
An khó hiểu gật đầu.
"Mày cũng vì anh ta mà trang điểm đậm, mang giày cao gót mười hai phân, lại còn phung phí cả tháng lương để mua cái váy đỏ ngắn cũn. Lại còn quẳng đi mấy cái áo màu gi mày rất thích ..." – Nhiên tiếp tục hỏi bằng giọng không mang nhiều cảm xúc.
An cúi đầu.
"Mày cũng thấy mối quan hệ của cả hai có vấn đề, đúng không?"
"Nghe tao này ..." – An thở dài – "Thay đổi để phù hợp với người mình yêu không có gì sai trái cả. Tao yêu Tuấn, nên tao muốn mình phù hợp nhất với anh ấy. Tao biết giới hạn của mình. Những việc mày kể không đáng gì cả!"
"Mày xem sao đó thì làm!" – Nhiên thở dài, từ đó không đề cập chuyện này nữa.
5. Mối quan hệ của An và Tuấn không được suôn sẻ.
An phát hiện ra một tấm ảnh cũ trong ví Tuấn. Ảnh chụp anh vòng tay ôm một cô gái xa lạ có mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ. Nụ cười của hai người trong tấm ảnh sáng đến nỗi An cảm thấy tim mình như ngừng đập trong giây lát. Bức ảnh trông như thể cả thế giới chỉ quay quanh hai người bọn họ.
Khiến An bàng hoàng nhất, nó phát hiện ra mình rất giống cô gái kia.
An bị tổn thương. Nó bắt đầu nghĩ tới việc Tuấn yêu nó không phải vì chính nó. Hay tệ hại hơn, Tuấn có thể yêu nó vì có khuôn mặt, hoặc, căn bản anh không yêu nó. Chỉ nội việc nghĩ đến khả năng đó cũng khiến An gần như phát điên.
Nó chất vấn trực tiếp Tuấn vào ngày hôm sau. Tuấn hơi sững người khi nghe nó hỏi. Anh im lặng hồi lâu, sau đó thở dài nói rằng cô ấy chỉ là quá khứ, nó là hiện tại của anh.
Anh chưa ngu ngốc đến độ từ bỏ hiện tại vì một bóng ma trong quá khứ. Rồi anh ôm khuôn mặt đã nhạt nhòa nước của nó vào lòng an ủi.
Thảng hoặc, nó nghe tiếng anh thở dài từ đỉnh đầu.
Dúi đầu vào sâu hơn trong lồng ngực mạnh mẽ, nước mắt nó vẫn lăn dài.
6. An và Nhiên không còn thân thiết như trước.
Một phần bởi An quá chú tâm vào tình yêu của mình, một phần khác, nó cảm thấy Nhiên không còn quan tâm nó như ngày xưa nữa. Khi tìm thấy tình yêu, người ta thường mất đi trung bình hai người bạn. Dẫu biết như thế, nhưng An vẫn nuôi hy vọng trường hợp của nó sẽ nằm trong cho số phần trăm ngoại lệ khan hiếm còn lại.
Có lẽ nó đã nhầm.
Và có lẽ nó cũng nhầm về tình cảm với Tuấn.
Tình yêu của cả hai trở nên thật nặng nề sau buổi chất vấn hôm ấy. Có một ranh giới mong manh giữa họ, đó là cái ranh giới mà An sợ nếu lỡ bước một chân qua, nó sẽ không thể quay đầu lại. Họ vẫn hẹn hò, cười đùa, nói về những chuyện thường nhật, nhưng dường như mọi việc đều có một bức tường vô hình ngăn cách. An bắt đầu mất dần cảm giác ấm áp. Nó thấy sự cô đơn quay trở lại mỗi khi cả hai ngồi cạnh nhau trong quán cà phê, hoặc nắm tay nhau đi trên những góc phố cũ kĩ.An sợ cảm giác đó. Cô đơn khi bên cạnh là người thương yêu nhất.
Nó thường khóc mỗi khi cả hai chia tay cuối buổi hẹn. Nỗi sợ vô hình vỡ òa trong tiếng nấc, tức tưởi và nghẹn ngào.
Tuấn luôn ôm nó vào lòng, thận trọng vỗ nhẹ lưng nó như thể An là một con búp bê sứ mong manh dễ vỡ. Trên đỉnh đầu nó, tiếng thở dài luôn dày đặc.
7. Nhiên sẽ đi Nhật hai năm để lấy bằng tiến sĩ.
An nghe được tin đó từ một người bạn cùng khóa tình cờ gặp trong siêu thị. Nó mất một lúc để tin vào điều đó, và mất cả ngày để đau lòng nhận ra mình đã không quan tâm tới người bạn cùng nhà trong một thời gian dài. Nhiên đã bận rộn bao lâu, lo lắng nhiều thế nào, An hoàn toàn không hề hay biết. Ngày đi phỏng vấn, Nhiên có mặc chiếc áo vét màu xanh biển may mắn của chung cả hai không.
An nhận ra, mình vừa bỏ lỡ một điều quan trọng trong đời.
Nó gặp Tuấn, thấy bao nhiêu lo sợ buồn đau lại trào ra qua khóe mắt. Nó ôm anh, khóc nức nở giữa phố xá đông người. Nhưng thật kì lạ, dù khóc bao nhiêu An cũng không thấy tâm trạng mình dịu bớt. Thay vào đó, càng khóc nó lại càng thấy tim mình nặng nề.
Giới hạn, cuối cùng thì An cũng đã chạm đến.
"Anh không thấy phiền khi em khóc nhiều thế này sao?" – An cố giữ lại những tiếng nấc trong cổ họng, mỉm cười hỏi Tuấn.
"Không phiền" – Tuấn vỗ nhẹ vai An, nhìn cô bằng đôi mắt màu khói đầy trìu mến – "Là lỗi của anh"
An mỉm cười, biết rằng nước mắt đã ngừng rơi trên khuôn mặt mình. Nó sửa lại tóc, lau hết nước mắt, sau đó nhìn chăm chú vào người đàng ông ngồi đối diện. Nó cười chua sót khi biết mình đã đúng.
"Khi em khóc, anh thấy có lỗi?" – An cố giữ nụ cười trên khuôn mặt, nụ cười mà nó biết còn khó coi hơn là khóc.
Tuấn do dự trong giây lát, sau đó chậm rãi gật đầu.
"Anh ... không hề thấy đau lòng, đúng không?" – An tiếp tục hỏi.
Tuấn chăm chú nhìn An một lúc lâu, trước khi cụp mi cùng
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!