
Hạnh nhân đắng
Hạnh nhân đắng
* * *
Cô giáo chuyển Như Trân đến ngồi cạnh tôi để tôi giúp bạn ấy học Toán. Như Trân xinh đẹp dịu dàng như một tiểu thư kiểu mẫu của thế kỉ 19, là con gái ông giám đốc công ti cỡ bự, tuy trong lớp sống hòa đồng và vui vẻ, nhưng tôi cũng có chút e ngại. Một tuần, sau mọi cố gắng của Như Trân, cuối cùng chúng tôi cũng đã nói chuyện thoải mái hơn một chút. Và thêm một tháng nữa, hai đứa thân nhau, như thể là chỉ chờ cơ hội gặp nhau để mà thân thôi hay sao ấy! Tôi nhận ra rằng Như Trân sống cũng khép kín như mình, thêm nữa có phần hơi nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Có lẽ tôi cũng vậy, nhưng tôi không cho phép ai biết điều đó, kể cả bản thân mình.
Không có gì lạ khi Như Trân thổ lộ với tôi rằng cậu ấy mến Gia Anh, rất mến. Tôi có thể hiểu điều ấy, nhưng lòng lại dấy lên một tia nghi ngờ: "Tại sao cậu ấy lại thân với mình..." Nhưng rồi tôi lắc đầu quầy quậy để xua đuổi ý nghĩ đáng ghét đó. Như Trân như đọc thấu tâm can tôi, mắt long lanh nước: "Hân à, cậu đừng nghĩ..." Tôi nhanh chóng ngắt lời, ôm vai cô bạn đáng yêu: "Cậu mới là người đừng nghĩ bậy ấy!" Liếc mắt sang chỗ Gia Anh, thấy cậu ta đang say sưa gõ xuống mặt bàn – những phím piano tưởng tượng, khuôn mặt ngây thơ và vô lo, tôi bỗng... ghen ghét. Gia Anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt tôi, nháy mắt cười điệu đàng.
Tôi hỏi Gia Anh nghĩ gì về Như Trân. Coi nào, cậu ta chớp mắt, cũng được. Cũng được rồi sao? Tôi hỏi vặn. Ơ, cứ sau khi nhận xét về một ai xong là phải "làm sao" với họ à? Gia Anh mở to mắt nhìn tôi, ý bảo tôi vừa hỏi một câu vô lí. Tôi vò đầu chán nản. "Này, trả lời tôi một câu, cậu có bị gay không?" "Tôi tưởng điều đó cậu phải biết sau ngần ấy năm chơi với nhau chứ?!" Cậu ta cười tinh quái. "Cậu có bao giờ cho tôi cơ hội để biết đâu!" "Thế cậu không thấy thứ gì khác lạ à?" "Khác lạ?" Tôi ngạc nhiên. Gia Anh đứng dậy, với lấy cây guitar treo trên vách "Toàn chuyện tủn mủn! Ừ, nhưng mà Như Trân cũng hay!", ngần ngừ một chút, cậu ta nói thêm.
Một ngày rét trước Giáng sinh, Gia Anh gọi tôi ra cửa.
- Gì thế? – tôi tò mò nhìn túi giấy trên tay Gia Anh.
- Cầm đi rồi biết! – Cậu ấy dúi vào tay tôi. Túi giấy ấm sực – Ngày mai, cậu nhớ ngày gì không?
- Không phải nhắc, ông tướng!
- Ừ, gặp ở tượng đài quảng trường nhé, như mọi năm! – Cậu ta nói nhanh câu này, có vẻ bối rối, rồi đạp xe đi thẳng.
Tôi bật cười, hé mở gói giấy ra nhìn. Một túi khoai lang nướng và hạt dẻ. Hình như vài ngày trước tôi nói Gia Anh này, cậu có nhớ hồi bé hai đứa hay mang khoai xuống vùi nhờ lò than của bà bán chè chén dưới khu tập thể?! Tớ nhớ mùi vị đó quá.
Tôi quyết định dành cho Gia Anh một món quà đặc biệt...
* * *
- Cậu nhớ chứ, hãy nói chúc mừng sinh nhật trước, rồi là chúc mừng Giáng sinh. Cậu ấy luôn hợm hĩnh như thế đấy, cho ngày sinh của mình là quan trọng hơn cả! Cậu cũng chẳng cần gói quà thật đẹp đâu. Cậu ấy sẽ xé toạc ra ngay thôi! Gói cẩn thận quá còn làm cho cậu ấy cảm thấy bực mình vì khó mở. Nên rủ cậu ấy đi ăn kem. Cậu ấy ghiền nhất là ăn kem khi trời lạnh. Nhớ gọi kem cà phê nhé, Gia Anh bảo con gái thích kem cà phê thật là cá tính... Còn gì nữa không nhỉ?
Tôi nói một lèo những thứ hiện ra trong đầu, không kịp thở.
Như Trân nhìn tôi, đôi mắt thật buồn:
- Cậu thân với Gia Anh quá!
- À chỉ là... – Tôi lúng túng – Tôi và cậu ấy dường như lớn lên cùng nhau mà.
- Đó là thứ tình cảm gì? – Như Trân hỏi dò.
- Tôi không biết! – Tôi thành thật.
Như Trân nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc và buồn buồn cố hữu. Tôi im lặng. Rồi tôi khịt mũi đứng lên.
- Cậu nhớ nhé! Sáu giờ chiều nay!
... Sáu giờ, tôi ghé ngang nhà Gia Anh gửi quà. Bố mẹ cậu ấy ngạc nhiên: "Nó không đi với con à?" Tôi cười, lắc đầu: "Đứa nào cũng lớn rồi bác ạ!" Hai người cười ý nhị, cố giữ tôi lại ăn chút gì đó rồi mới để tôi rời đi.
Sáu giờ ba mươi, tôi trôi giữa phố đông nghịt người, tránh nẻo đi về phía quảng trường, lòng cảm thấy ngột ngạt và trống rỗng.
Bảy giờ, tôi ngồi ăn kem một mình. Lạnh buốt!
Thêm vài chục phút nữa, tôi buồn bã trở về nhà. Cũng không cần ngạc nhiên vì sao mình thấy buồn!
* * *
Gia Anh ngồi đợi tôi ở cổng! Ánh điện vàng soi rõ lớp sương giá đọng trên mặt. Cậu ấy dựa vào tường dáng ngồi nhẫn nại, tay cầm một chùm bong bóng và đôi mắt xám lạnh. Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ, chưa bao giờ như thế. Gia Anh ngẩng lên nhìn tôi buồn bã:
- Cậu thất hẹn!
- Tôi... tôi.. – tôi bối rối và lấm lét, cuối cùng câu hỏi cũng bật
Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!