Polaroid
Bước qua quá khứ

Bước qua quá khứ

Tác giả: Sưu Tầm

Bước qua quá khứ

mắt của hắn cũng đang hướng về mình. Dù có chút bối rối nhưng rất nhanh sau đó tôi vẫn quyết tâm bảo vệ quan điểm của mình.


- Thưa thầy, em sẽ không thay đổi ý kiến. - Tôi khảng khái đáp.


Tôi luôn là như vậy, một đứa luôn tin tưởng và bảo vệ suy nghĩ của riêng mình. Tôi không hiểu, điều đó là bản tính vốn được lập trình sẵn trong người hay do cuộc sống đơn độc nên tôi không có thói quen tiếp nhận ý kiến người khác; nhưng chỉ biết rằng, mỗi khi ai đó bác bỏ quan điểm của mình, tôi cảm thấy như đang bị xúc phạm và bằng tất cả nổ lực, tôi phải bảo vệ quan điểm của riêng mình.


Tôi đưa mắt qua nhìn hắn ngay sau câu trả lời. Trong đầu đã mường tượng ra các hành động cáu giận của hắn, chẳng hạn đập bàn không đồng ý, mắng chửi, thậm chí bỏ đi vì giận,... Nhưng không, hắn khẽ gật đầu và nói : " Em cũng vậy!" ngay khi ánh mắt của thầy chuyển hướng sang.


Tôi như không tin vào những gì mình nghe, mắt trừng trừng nhìn hắn. Rõ ràng là một học trường chuyên lẽ nào mà lại dễ dàng chấp nhận thay đổi ý kiến vì con nhỏ trường làng này.


Thầy cười to:


- Tốt lắm hai trò. Thầy hi vọng các em đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau để cùng lạm rạng danh tỉnh nhà. À, Thầy có việc rồi, hôm nay chúng ta nghỉ sớm "


Nói xong, thầy bước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn hai đứa. Khẽ liếc mắt sang nhìn, tôi thấy hắn đang say sưa với những trang sách.Một chút gì đó cắn rứt xuất hiện dù đây không phải là lần đầu tiên tôi tranh luận gay gắt để bảo vệ quan điểm của mình. Tôi không hiểu tại sao lại có cảm giác đó, cảm giác hối hận về điều mình đã làm.


- Cám ơn.


Một động lực nào đó khiến tôi thốt ra lời cám ơn. Một lần hiếm hoi mà tôi chấp nhận chịu ơn một người khác.


- Cám ơn ai?.


- Thì tùy, ai nhận thì nhận, không thì thôi.


- Hì. - Hắn cười nhẹ.- Cám ơn gì mà không nhìn thấy chút thành ý.


- Tôi thích. - Tôi lạnh lùng.


- Tôi sẽ chấp nhận lời cám ơn của An, nếu An hứa với tôi một việc?


- Sao tôi phải hứa với bạn?


- Thì để chứng tỏ thành ý của mình.


- Nói trước đi đã.


- Thì đi dạo quanh công viên Văn Miếu với tôi.


Tôi phân vân trong chốc lát, chẳng biết có nên chấp nhận lời đề nghị của hắn hay không. Chưa kịp đưa ra câu trả lời, hắn đã kéo tôi ra khỏi phòng và nhanh chóng mang chiếc xe đạp đến.


Tôi không hẳn đã hoàn toàn đồng ý với lời đề nghị của hắn. Nhưng việc khám phá công viên đông đúc nhất thành phố cũng phần nào thú vị với tôi.


- Ngồi lên xe đi cô bé. Tôi đưa cô dạo một vòng công viên.


Khắp đoạn đường đi, tôi chẳng nói với hắn câu nào dù bản thân không hề muốn hành trình khám phá công viên của mình lại buồn tẻ như thế. Tôi không có thói quen bắt chuyện với người khác nên cũng không biết bắt đầu từ đâu.


Công viên hiện ra trước mắt. Đó là một dãi đất nhô cao với những hàng liễu được trồng dày đặc. Ở giữa là một hồ nước lớn và xung quanh là những hàng ghế đá được thiết với nhiều kiểu dáng. Tiến đến gần, mặt tôi đỏ ửng lên khi nhìn thấy nhiều cặp đôi tay trong tay, thân mật bên các hàng ghế đá. Tôi đưa tay nhéo hắn, nhăn nhó nói:


- Bạn đưa tôi đến đây để nhìn thấy những cảnh tượng thế này sao?


- Tôi...tôi xin lỗi. - Hắn vừa gãi đầu vừa ấp úng trả lời. - Chúng ta đi qua nơi kia đi, chắc sẽ có nhiều thứ để ngắm hơn.- Hắn chỉ sang một hướng khác.


Tôi dừng lại ở một cây liễu nằm kề bên bờ hồ và đưa mắt ngắm nhìn con nước xanh trong. Hắn cũng bước đến.


- Cảm thấy thế nào? - Hắn hỏi


- Đẹp.


- Sao cộc lốc vậy ?


- Đẹp thì tôi nói đẹp.


- Tôi hỏi thẳng điều này, mong An trả lời thành thật nha.


- Nói.


- Hình như An có ác cảm với tôi thì phải?


- Biết thì tốt.


- Sao vậy nhỉ?


- Đơn giản là tôi không thấy mình không hợp với dân thành phố. Và bạn cũng không là ngoại lệ.


- Ơ, thành phố thì sao? Ở đâu mà chẳng có người tốt, người xấu. Người tốt thì ở đâu cũng tốt và ngược lại.


Nhận thấy bản thân có phần đuối lý, nhưng không thể chịu thua, tôi vẫn cố tìm cách đáp trả dù lý do đưa ra rất cùn:


- Tôi thích như vậy.


- Haha - Hắn cười to.- Được rồi không ưa tôi thì tôi chịu thôi.


Dù không ai nói ra nhưng cả hai đều hiểu, phần ưu thế trong cuộc tranh luận hoàn toàn thuộc về hắn. Thật ra, đó chỉ suy nghĩ của một con bé vốn quen với thôn quê, đồng ruộng trước khi tiếp xúc với thị thành. Có nhiều cơ hội gặp gỡ, tôi cũng dần thiện cảm với hắn hơn nhưng không hiểu tại sao vẫn cố giả vờ lạnh lùng, thích tranh cãi với hắn.


- Mà An muốn thi vào trường Đại học nào?


- Chi vậy?


- Để biết mà thi chung cho vui ?


- Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh.


- Tôi cũng thích làm giáo viên nữa. Hay ở đây chúng ta móc tay cam kết cùng cố gắng đi!


- Lớn rồi, tôi chả phải con nít mà móc tay với chân. - Tôi chề môi.


- Thì cứ làm đi.


Khi hai ngón út được móc lại, hắn nói


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!