XtGem Forum catalog
Bạn thân, bởi vì tôi thích cậu!

Bạn thân, bởi vì tôi thích cậu!

Tác giả: Sưu Tầm

Bạn thân, bởi vì tôi thích cậu!

thì không ai chịu rước đâu!". Chưa kể chúng tôi cứ 10 câu thì 7 câu là cãi cọ châm trọc nhau, mà có lẽ Lâm cũng chẳng coi tôi là con gái.


Có lẽ đây chỉ là sự rung động nhất thời, trước khi tôi thích cậu ấy nhiều hơn thì có lẽ tôi nên trốn khỏi cậu ấy. Chỉ còn hơn hai tháng nữa là chúng tôi học hết cấp 3, tôi và Lâm sẽ mỗi người một nơi, chắc khi đó mọi thứ sẽ lại ổn thỏa. Khi tôi không còn thấy cậu ấy nữa thì tình cảm trong tôi chắc rồi sẽ nguội thật nhanh.


Nhưng mọi thứ vốn không đơn giản như tôi nghĩ, trốn tránh vốn không phải là cách hay. Tối nay Lâm sang nhà tìm tôi, còn xin mẹ cho gặp tôi nữa...


2. Bảo Lâm


Hồi nhỏ tôi vốn không nghĩ mình sẽ chơi thân với một đứa con gái nào đó, nhưng sự xuất hiện của Di lại là một điều đặc biệt trong cuộc sống của tôi.


Từ lúc 6 tuổi, khi mẹ Di bảo 'gửi gắm' Di cho tôi, cho Di chơi cùng, rồi rủ đi học cùng, không hiểu sao tôi đã ngây ngô tự nghĩ rằng mình có trách nhiệm cả đời phải trông chừng, bảo vệ cô bé đó.


Ấn tượng của tôi khi đó về Di là một cô bé dễ thương, rất hay cười hì hì và tán thưởng khi tôi làm trò, do vậy từ đầu tôi đã thích chơi với Di.


Lên cấp 2, Phương Di có cứng đầu hơn một chút, luôn thích cãi nhau với tôi, cùng tôi pha trò. Lúc đó tôi thích Di như một người bạn mà tôi thấy là đáng yêu.


Lớp 9, tôi đã thích Di như một cô gái!


Có lẽ Di không biết tôi thường đứng lặng lẽ nhìn cô ấy cười, quan sát lúc cô ấy cặm cụi học bài, ngay cả khi ngủ gục hay lúc nhăn nhó.


Ở gần Di mỗi ngày khiến tôi phát hiện mình ngày càng thích cô ấy, chỉ muốn mỗi ngày được nhìn thấy cô ấy, bên cạnh bảo vệ cô ấy.


Khi Di thắc mắc hỏi tôi tại sao lại theo khối D, câu trả lời thực sự của tôi là: "Bởi vì tôi thích cậu, vì tôi muốn ở bên cạnh cậu."


Thực sự thì đó cũng chẳng phải là quyết định gì đó lớn lao. Tuy tôi học được lý, hóa nhưng chọn khối D không hẳn là quá kì lạ vì dù sao toán, văn cũng đã ổn, còn món tiếng Anh giờ bắt đầu tập trung học cũng chẳng sao. Tôi lại có thể tiếp tục học cùng Di, cùng Di thi vào đại học.


Trước kia tôi thường đạp xe rất nhanh, nhưng không biết từ bao giờ lại có thói quen nhởn nhơ đi chầm chậm trên con đường vốn khá vắng vẻ. Có lé tôi thích cảm giác Di tựa đầu vào lưng mình, cô ấy đã có lần như vậy rồi ngủ tới tận khi về đến nhà.


Tình cảm của tôi không hề phai bớt trong suốt ba năm cấp 3. Tôi dự định sau khi cùng Di thi vào đại học, tôi sẽ thổ lộ tình cảm thật sự của mình. Dù cho cô ấy có không chấp nhận cũng không sao, tôi vẫn sẽ ở cạnh Di cho tới khi cô ấy để ý đến ai khác.


Còn hơn hai tháng nữa, nhưng 1 tuần nay Di bỗng dưng tránh mặt tôi, điều này làm tôi hơi lo lắng.


Bát đầu là buổi sáng thứ hai. Sau khi tan học, tôi dắt xe ra ngoài cổng, Di đã đứng sẵn ở đó chờ tôi rồi như thường lệ leo lên xe để tôi đèo về. nhưng hôm nay cô ấy rất lạ, chính xác là cả dạo gần đây, Di ít nói hẳn, lúc nói chuyện cũng không nhìn thẳng vào tôi.Ngay lúc này cô ấy cũng tỏ vẻ xa cách, đừng nói là dựa đầu vào lưng tôi như bình thường, ngay cả bám tay còn không nữa.


Tôi cũng theo sự khó hiểu đó mà lao xe thật nhanh, băng vù vù qua quãng đường 4 cây số về tới cổng nhà Di, tôi phanh gấp.


"Kiiit"


Đang lực lao nhanh mà đột ngột dừng lại, tôi thì đã chuẩn bị sẵn nên không sao, còn Di thì theo quán tính ngã sầm về trước,tư thế giống như ôm chầm lấy tôi từ phía sau.


Vốn thấy cô ấy là lạ nên tôi định pha trò một chút,ai dè chính tôi cũng bị cảm giác kì lạ nào đó làm cho tim đập thình thịch.


Một giây...Hai giây...Ba giây...


Sau 3 giây ngượng ngập đứng hình thì cái tôi không ngờ hơn là phản ứng dữ dội của Di. Cô ấy đẩy mạnh lưng tôi một cái rồi vùng vằng bước xuống:


"Cậu bị điên hả?"


Trời, cô ấy giận thật rồi, không lẽ vì chuyện nhỏ như vậy?


" Sao vậy? Dạo này Di lạ lắm nhé!"


Không thèm đáp lời tôi, Di đi thẳng vào nhà. Bình thường chúng tôi hay châm chọc nhau thì cô ấy vẫn cười hì, nay bỗng dưng lại nổi cơn thịnh nộ, thậm chí dư trấn còn kéo dài đến cả 1 tuần!


Hôm sau tôi đỗ xe trước cỗng nhà Di đợi cô ấy như thường lệ, nhưng mẹ Di bảo cô ấy đi rồi, tự đạp xe đi(???)


Giờ giải lao ở trường tôi sang lớp D1 tìm Di, cô ấy không có trong lớp?


Buổi chiều Di cũng không qua gọi tôi đi chơi?


Đúng một tuần như vậy , vài lần tôi vô tình gặp Di, cô ấy lại lấy cớ gì đó rồi chạy đi mất?


Vậy là rõ ràng Di đang cố ý tránh mặt tôi, và vấn đề là tôi không rõ lí do?


Tôi cứ bứt rứt không yên, quyết tâm gặp bằng được cô ấy hỏi cho ra nhẽ!


Tối hôm đó, đã là thứ hai của tuần sau, tôi sang thẳng nhà Di, đây là


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!