Teya Salat
"Ba lô đỏ" đáng yêu

"Ba lô đỏ" đáng yêu

Tác giả: Sưu Tầm

"Ba lô đỏ" đáng yêu

trải.


Chủ nhật rảnh, tôi đi bộ đến thư viện và ôm theo một xấp tài liệu. Không vội vào đọc sách ngay, tôi ngồi lên chiếc ghế đá dưới gốc bàng, ngẩng cổ nhìn. Chỉ còn lại những cành cây khô queo, chẳng chịt giữa nền trời xám. Không có tán bàng xanh mướt lá, lỗ chỗ những vệt nắng vàng. Không có những buổi chiều tôi và Hải cùng nhau ngồi nghe bản nhạc chung của hai đứa, nghển cổ lên trời và tranh luận về bộ truyện "Conan". Mới có mấy tháng thôi mà tưởng chừng như đã xa lắm rồi...


Mặt hơi ươn ướt. Lại khóc. Tôi sụt sùi và định đưa tay lên quệt mũi - một thói quen mà theo "ba lô đỏ"- thì là cực xấu với một đứa con gái như tôi.


- Tớ đã bảo khi cậu khóc nhìn xấu lắm cơ mà.


Tôi ngẩn ngơ nhìn Hải. Bao nỗi ấm ức, nhớ mong bị kìm nén trào ra mãnh liệt. Tôi khóc to hơn. Hải ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, khẽ vồ nhè nhẹ vào lưng tôi.


- Uống bia không?


Hải hỏi nhẹ tênh. Ánh mắt xa xăm như kiểu không phải cậu ấy vừa nói xong. Tôi không lắc cũng không gật chỉ để mặc cậu ấy dắt đi.


Hải mua hai lon, khui ra và đưa cho tôi một. Bia đắng. Một vị đắng chát ập vào trong khoang miệng. Tôi nhăn mặt cố nuốt xuống cổ họng. "Ba lô đỏ" cười khì, cậu ấy đưa lon bia lên miệng và uống một ngụm rõ to mà không hề nhăn mặt tí nào.


Nước mắt khô cong.


Tôi im lặng. Hải cũng im lặng. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua.


Trong một khoảnh khắc, tôi can đảm hơn bao giờ hết, tôi nắm chặt lấy bàn tay Hải. Lòng bàn tay tôi ướt sũng mồ hôi.


- Tớ thích cậu rất nhiều. Có thể cho tớ một cơ hội không?


Hải quay sang nhìn tôi, nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra, vẫn im lặng. Tôi không khóc nữa, chỉ thấy buồn. Buồn bằng tất cả những nỗi buồn trước đó cộng lại.


Hải đưa tôi về tận nhà, câu duy nhất cậu ấy nỏi với tôi là "Về nhé". Tôi tắm rửa qua loa, đánh răng qua loa và leo lên giường nằm. Tôi suy nghĩ vẩn vơ, rất nhiều thứ, về Quang, về Hiên, về Hải, về Thư và về tôi. Chợt điện thoại đổ chuông, của Hải. Tôi hỏi giọng khàn đặc:


- Hải à?


- Tớ muốn nói là... tớ không hề thích hợp với cậu. Cậu cứ coi như tình cảm cậu dành cho tớ chỉ là những cảm xúc chông chênh của tuổi mới lớn, rồi sẽ qua rất nhanh thôi. Tớ vẫn luôn bên cậu mà, An. Chúng ta có thể như trước không? Có thể cùng nhau đi học, tặng nhau những món quà nhỏ, cùng nhau nghe bài "The best day" và cùng đọc "Conan" ấy? Tớ rất vui khi có cậu làm bạn, An ạ. Thật tiếc khi phải mất một người bạn tuyệt vời. Có được không An?


-...


Tôi chẳng nói được gì cả, chỉ nghe thấy giọng Hải từ đầu dây bên kia lo lắng hỏi lại:


- Có được không An?


- Được, được mà.


- Vậy... ngủ ngon.


- Ngủ ngon, "ba lô đỏ".


Tôi ôm chú gấu màu nâu vào lòng và suy nghĩ rất nhiều về lời Hải nói. Có thể tôi thích cậu ấy, thích rất nhiều nhưng cậu ấy không phải là người thích hợp đối với tôi. Những cảm xúc khi ở bên cậu ấy, những cảm xúc chông chênh của một cô gái tuổi mười bảy, hết mình để yêu, để thích một ai đó. Rồi ai trong đời cũng sẽ đi qua những lần như thế. Nhưng tôi may mắn hơn nhiều người, vì tôi có một cậu bạn luôn đeo trên vai mình chiếc ba lô màu đỏ đáng yêu...


Phương Anh


Leech đi đâu nhớ ghi nguồn tại BlogShare.Hexat.Com - Blog Truyện Tổng Hợp nhé!
Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôn trọng người khác , người khác sẽ tôn trọng lại bạn!